11/25/15

NHỮNG BÀ VỢ KHỦNG BỐ !!!

NHỮNG BÀ VỢ KHỦNG BỐ !!!

Xin thưa, ngay từ đầu để khỏi có chuyện nhầm lẫn. Bài báo này không nói đến những bà vợ làm khủng bố kiểu Binladen, mà chuyên khủng bố không ai khác hơn là chồng họ – nạn nhân đầu tiên và duy nhất. (Nếu có người thứ hai thì ông chồng đầu tiên, do chịu không nổi đã vào nhà thương tâm thần, hoặc cùng nhau ra tòa xé hôn thú).
Thời chưa có điện thoại di động

LẦN ĐẦU HẸN HÒ VỚI GÁI VÀ CÁI KẾT "NHỌ" !!

LẦN ĐẦU HẸN HÒ VỚI GÁI VÀ CÁI KẾT "NHỌ

Kể cho các thím nghe về cuộc hẹn của mình với một gái tối hôm qua nhé. Là lần đầu tiên hẹn gái nên rất lo lắng và hồi hộp. Hỏi kinh nghiệm mấy anh chuyên chăn rau và ăn rau thì các anh ấy bảo đi chơi với gái buổi đầu tiên nên bình tĩnh, không run sợ, phải chuẩn bị một vài câu chuyện thú vị để nói, và phải có tiền nhiều nhiều trong ví.

TRUY TÌM YÊU RÂU XANH

TRUY TÌM YÊU RÂU XANH


Tại trụ sở công an tỉnh, thấp thoáng một cô gái rất xinh, giống hệt Ngọc Trinh, mặc chiếc váy trắng tinh, mỏng dính, rất gợi tình. Cô đi có một mình nên có vẻ ngại ngùng không dám vào trong mà chỉ đứng ngoài cửa rập rình. Bất thình lình, một giọng nói vang lên khiến cô giật mình:
- Có chuyện gì? Sao không vào mà cứ thập thò ngoài này?
- Dạ! Em đến để trình báo! Em vừa bị hiếp dâm ạ!

11/24/15

NGOẠI TÌNH

NGOẠI TÌNH



Mình năm nay 30 tuổi, đẹp trai, đã có hai con nhỏ và một con vợ. Mình là kỹ sư công nghệ thông tin, đã học xong cao học, 4 năm kinh nghiệm trong nghề với bao dự án lớn nhỏ ở khắp các vùng miền gần xa, và hiện tại mình đang làm xe ôm. Lý do vì sao một người học hành ngọn ngành, bằng cấp ngon lành như mình lại đi làm xe ôm thì tí nữa các bạn sẽ hiểu.

Võ Tòng và chị dâu !!!

Võ Tòng và chị dâu !

Chị dâu cắn nhẹ lên bờ vai của Tòng, vòng tay chị ôm siết Võ Tòng ngày một chặt hơn, miết qua từng múi cơ bụng hằn lên gồ ghề của hắn, rồi bàn tay đó tham lam lách qua lớp áo ngoài và lăm le luồn vào trong…
Đến lúc này Võ Tòng mới bừng tỉnh. Hắn hốt hoảng gỡ tay chị dâu và hất mạnh ra, rồi nói với giọng nhẹ nhàng nhưng rất kiên quyết:

CHUYỆN NHÀ VỆ SINH TIỀN TỈ

NHÀ VỆ SINH TIỀN TỈ


- Dạ, mời anh xem qua cái đề án xây nhà vệ sinh của cơ quan ta ạ!
- Khiếp, mỗi cái nhà vệ sinh mà gần 2 tỉ cơ à? Tôi nhớ đợt trước xây nhà tình thương cho mấy cụ ở dưới huyện cũng chỉ tốn có vài trăm triệu thôi mà?
- Dạ, các cụ ấy ở một mình, lại già rồi, sống được mấy nữa đâu, nên không cần phải xây to xây đẹp. Còn nhà vệ sinh của cơ quan mình thì lại khác, nó chính là bộ mặt của các sếp, nó càng to đẹp thì các anh càng mát mặt chứ sao?

11/22/15

Chuyện xưa nhưng… mới!!

Chuyện xưa nhưng… mới!


Trong giờ học vật lý. Một giảng viên thỉnh giảng bỏ những viên đá cuội vào một cái bình thủy tinh lớn. Sau đó, ông ta bỏ vào những hòn sỏi. Những hòn sỏi nhỏ len lỏi qua những khe hở của các cục đá cuội rớt xuống bình. Sau đó, ông ta lại lấy đá dăm bỏ vào bình. Tiếp đến, ông ta lại tiếp tục lấy cát đổ vào. Trước mắt các sinh viên, cái bình đã đầy cứng, nhưng ông ta vẫn thản nhiên lấy nước đổ vào… Sau cùng, ông ta hỏi:

MẸ VÀ CHIẾN TRANH

MẸ VÀ CHIẾN TRANH

Khi mẹ sinh con ra, là khi chiến tranh đã đi qua. Con lớn lên trong trọn vẹn hòa bình, được thong thả tới trường mà không còn phải đội mũ rơm, không phải nhảy xuống những hầm trú bom, tránh đạn, không còn phải nghe những tiếng còi, tiếng loa báo động réo rắt mỗi khi máy bay giặc điên cuồng gầm rú trên vòm trời; con cũng không còn phải gặp những xác người chất đống ngoài đường, không phải thấy cảnh ly tán, hoang tàn, chết chóc, đau thương…

Lật kèo…

Lật kèo…


Điệp viên Không Không Thấy (K.K.T.) cảm thấy người đàn ông ngồi trước mặt mình có vẻ gì đó rất tưng tưng. Ông ta khoảng ngũ tuần, người phương phi béo tốt đầy giãn nở, gương mặt phì phì như vịt bơm hơi. K.K.T. phán đoán như Sơ-lốc Hôm: “Mấy tay này chắc đến mình nhờ theo dõi bồ nhí đấy!”. Quả y như thánh phán!

Đánh ghen !

ĐÁNH GHEN

Tôi sợ nhất là môn Triết, đó là môn khiến tôi phát khiếp! Cũng vì sợ quá nên tôi thi lại mấy lần không qua, và giờ đang phải học lại. Đời tôi phải đối mặt với nhiều nỗi sợ hãi lắm, nhưng hầu như những nỗi sợ ấy tôi đều đủ dũng khí vượt qua được. Ví dụ như lần đầu rình mò nhìn trộm chị hàng xóm tắm phía sau nhà chẳng hạn. Sợ lắm chứ! Người run lẩy bẩy, trời thì tối, tôi phải nấp vào cái bụi cỏ um tùm, hôi thối, , nhỡ có ai phát hiện, hoặc nhỡ đâu có con rắn độc nó lao ra ngoạm một phát là toi! Ấy vậy mà cuối cùng tôi vẫn dũng cảm vượt qua nỗi sợ hãi ấy để theo dõi trọn vẹn buổi tắm của chị, bắt đầu từ lúc chị rục rịch múc nước, xách nước, trút xiêm y, cho tới khi chị lau người, mặc quần áo xong xuôi, rồi đợi chị vò hết mấy cái quần áo bẩn vừa thay ra, tôi mới an lòng mà trở về nhà.

11/21/15

Khi nhà vua đòi... dân chủ!

Khi nhà vua đòi... dân chủ!


Câu chuyện về sự chuyển đổi thể chế chính trị ở Bhutan đã làm tốn giấy mực của khá nhiều hãng tin và nhiều tờ báo lớn trên thế  giới vào tháng 3-2008.
Trong khi để đến được dân chủ nhiều quốc gia phải trải qua rất nhiều binh đao máu lửa và khát vọng dân chủ thường khởi phát từ quảng đại quần chúng thì Bhutan dường như ngược lại, khởi xướng khát vọng này và truyền đến khắp nhân dân lại từ đức vua và hoàng gia!

[Chuyện cũ] Một hót-gơn nhớ được các ngày lễ tháng 5


Sao anh lại hằm hè đe nẹt tôi?

Sao anh lại hằm hè đe nẹt tôi?


Câu hỏi đó xin đặt cho một chú công an mà tôi bắt gặp ở trên đường. Số là hôm trở cháu Tít đi học từ khu bách khoa đi ra, vô tình thấy cảnh phản cảm ở vỉa hè, 5 -6 người công lực bao gồm công an, dân phòng, được trang bị khá đầy đủ dụng cụ tác nghiệp như gậy, dùi cui, còng đang vật, ghì chặt một người đàn ông. Chẳng biết thế nào chỉ thấy người đàn ông hô lên:

Táo Trung Quốc & Cá Việt Nam

Được một bạn đọc gửi đến một thí nghiệm mà bạn ấy bảo "vui" (mình đọc xong thì chỉ thấy ớn ko thấy vui), xin chia sẻ cùng độc giả.

Mua táo Trung Quốc về thả vào chậu cá cảnh rồi sau đó quan sát:

Hiện tượng xảy ra:

--> Cá chết hết thì là táo “đậm đặc” hoá chất bảo quản ở ngoài vỏ. Hoá chất tan vào nước làm cá chết.

--> Cá hấp hối thì là táo đã ngấm bớt chất bảo quản vào trong, ở vỏ còn lại một ít nên chỉ làm cá sốc.

--> Cá vẫn sống thì là táo đã ngấm toàn bộ chất bảo quản vào sâu trong ruột. Ngoài vỏ không còn hoá chất gì.

==>> Trên đây là thí nghiệm với cá, không khuyến khích làm thí nghiệm với người Việt nhé!

Nguồn: Xứ Lạ

HAI MẶT

HAI MẶT

Cuộc đời này có đầy rẫy những thứ không như ý bạn, và đương nhiên, những thứ đó sẽ khiến bạn thấy phiền lòng, thấy bực mình…
Ví như, bạn đang mặc một chiếc áo sơ mi trắng toát, thơm tho, chuẩn bị cho buổi đầu tiên hẹn hò thì bất ngờ phía sau có tiếng xe máy rú ga ầm ĩ, bấm còi inh ỏi. Bạn còn chưa kịp nép vào bên đường thì bỗng nghe cái “xòa!!!”, một chiếc Honda chở ga lao vù qua, bắn tung vũng nước bẩn lên cái áo trắng của bạn, tạo thành những vệt loang lổ như hoa, thêm cả mấy vết đen đen, nhơm nhớp, nhìn như cứt gà.

NHỮNG ĐỨA CON BẤT HIẾU

NHỮNG ĐỨA CON BẤT HIẾU

Người đời có câu: “Trời sinh voi, trời sinh cỏ”, và người đời cũng có câu: “Cha mẹ sinh con, trời sinh tính”. Chắc cái ông trời ở trên cao ấy cũng rảnh rỗi quá, chẳng có việc làm, nhàn cư vi bất thiện, nên ông ấy mới sinh lắm thứ thế?

VỢ CHỒNG HÀNG XÓM

VỢ CHỒNG HÀNG XÓM

Tôi đang rất là chán vợ tôi: ăn mặc thì lôi thôi, suốt ngày cắm đầu vào con cái, bếp núc, chẳng nghĩ gì đến cảm xúc của chồng. Nhiều khi bất ngờ muốn ôm vợ một cái cho tình cảm nhưng cái mùi mắm muối, hành tỏi từ áo, từ cổ vợ nó thốc vào mũi thì lại phải vội vã buông ra, bao nhiêu ý lãng mạn, tình tứ cũng bay đi hết cả. Tại sao vợ tôi không hiểu rằng: một người đàn bà, ngoài con cái, bếp núc ra, thì việc quan trọng không kém ấy là phải biết lãng mạn, biết chăm chút hình thức, biết làm đẹp vì chồng, để khi đi ra ngoài đường, hoặc khi có khách đến nhà, chồng được mát mày, nở mặt?

Có cái gì đó đang sai !!!

Ta - giáo sư, tiến sĩ
Cả hàng chục nghìn người,
Thế mà lạ, không có
... Nhiều công trình để đời.

Diễn viên và đạo diễn
Toàn “nghệ sĩ nhân dân”,
Thế mà phim nhạt thếch,
Chẳng ai xem, chẳng cần.

Bàn về cái tôi to đùng của người Việt!


Bàn về cái tôi to đùng của người Việt



Trong mỗi con người đằng sau vẻ bình thường đều ẩn dấu một điều gì đó khó lường. Và điều mà ta có thể dễ dàng bắt gặp nhất trong không ít người Việt là cái tôi khá to. Cái tôi to trong một điều kiện, hoàn cảnh nào đó có thể thông cảm chấp nhận được, nhưng cũng có trường hợp cái tôi to quá thành ra bảo thù, trì trệ khó chấp nhận.

CHÍ PHÈO VÀ FACEBOOK

CHÍ PHÈO VÀ FACEBOOK

Có lẽ hầu hết những người dùng Internet đều có ít nhất một tài khoản Facebook. Nói ít nhất là bởi nhiều người sở hữu tới vài ba cái tài khoản khác nhau. Ngay như tôi đây còn có hẳn hai cái: một dùng để đăng ảnh vợ, một dùng để đăng ảnh khỉ. Nhà tôi có nuôi một con khỉ đột, nó rất khôn và đáng yêu, tôi thường chơi đùa và chụp ảnh cho nó. Hồi trước thì tôi chỉ có một tài khoản thôi, dùng để đăng chung cả ảnh vợ lẫn ảnh khỉ. Nhưng vì có nhiều người sau khi xem ảnh cứ hỏi “đâu là vợ mày? đâu là khỉ?”, làm tôi lại mất công giải thích, rồi phải ghi chú rõ ràng dưới mỗi bức hình rằng đây là vợ tôi, đây là khỉ, thành ra rất mất thời gian và mệt người. Do vậy tôi quyết định tạo thêm một tài khoản khác cho vợ, không để vợ dùng ké tài khoản của khỉ nữa.

Lương khủng hay tham nhũng?


Lương khủng hay tham nhũng?





Một anh cán bộ tầm trung niên lương cơ bản chỉ khoảng 3-4 triệu một tháng (đấy là tăng lương đều, như mình lương 3,5 triệu), nếu có chức sắc cấp bậc phụ cấp thêm chỉ khoảng 5-6 triệu thôi. Đối với một số ngành nghề đặc thù quân đội công an có thể cao hơn một chút. Cộng với làm ngoài giờ, bồi dưỡng tăng thêm cứ cho là 5 triệu nữa cũng chỉ khoảng 12-14 triệu/tháng là cùng. Trừ doanh nghiệp kinh doanh có thu không nói lương có thể phần tăng thêm là không giới hạn còn doanh nghiệp công ích lấy đâu ra. Vừa rồi cái tạm gọi là lương của 4 sếp công ích TPHCM tính ra  gần 200 triệu/tháng là không tưởng nếu so với tính toán ở trên (12-14 triệu/tháng) là gấp khoảng 15 lần thực tế. Với số tiền không tưởng, làm gì có lương nào như thế, lấy đâu ra hay là tiền tham nhũng ?! Các sếp vừa rồi đã bị đình chỉ chức vụ mình nghĩ là đúng thôi… Bước tiếp cần làm rõ minh bạch tiền đó nguồn gốc, có phải lấy từ ngân sách cho vào túi tư không?!

Tác giả: Nguyễn Hải Đăng

NHỮNG THẰNG CHỒNG VÔ TÂM

NHỮNG THẰNG CHỒNG VÔ TÂM

“Ăn cơm trước kẻng” là một vấn đề mà dù xã hội không khuyến khích thì nó vẫn tồn tại và có vẻ như ngày càng được bảo tồn và phát huy mạnh mẽ. Nhưng vấn đề nào cũng thế, có người ủng hộ thì ắt có kẻ phản đối. Vậy với cái việc “Ăn cơm trước kẻng” này thì ai ủng hộ? Và ai phản đối?

Nằm mùng chống lô cốt

Nằm mùng chống lô cốt

 Sơ kết 6 tháng đầu năm vừa qua, công ty X phát hiện ra rằng năng suất của công nhân rất thấp. Các dây chuyền thường xuyên thiếu hụt công nhân hoặc khởi động trễ hơn giờ đã ấn định.
Dùng biện pháp mạnh. Trừ lương ư? Được 1 tuần, rồi 1 tháng, tình trạng dây chuyền khởi động vẫn không đúng giờ.

Nghề "gõ đầu trẻ" giờ cũng khác!

Nghề "gõ đầu trẻ" giờ cũng khác! 


Ngày xưa, nghe đến nghề “gõ đầu trẻ” ta vẫn nghe rằng đó là một nghề thanh bạch, đạm bạc. Nhà giáo đến ngày 20/11 gọi là ngày “hiến cam các nhà giáo”. Giờ đã khác rồi, ngày 20/11 giờ chẳng ai còn đi hiến cam, hiến gì giờ ai cũng biết… cứ gọi là tùy vào đẳng của từng người. Nhà giáo bây giờ ngoài dạy chính là dạy câu lạc bộ, gia sư, dạy thêm tại nhà. Giáo viên càng giỏi, càng lên cao, càng nhiều học sinh có nhu cầu học. Không hiếm nhà giáo giờ nhà cửa khang trang. Mình có đứa con

AI PHÔN ĐÀ PHẬT!

AI PHÔN ĐÀ PHẬT!

Chùa Áp Pồ nằm sát bên hồ, trước cổng chùa có cây táo rất to. Vào mùa táo chín, lũ chim thường bay về đây ăn quả. Chúng không ăn cả quả, mà mỗi quả chỉ cắn, chỉ mổ một vài miếng ở gần cuống, thành ra cái chùa này còn có tên gọi là Chùa táo cắn dở.
Trụ trì của chùa Áp Pồ là hòa thượng Thích Ai Phôn, tuổi khoảng ngoài ngũ tuần. Tuy đi tu nhưng thầy vẫn hứng thú với bụi trần, ngày vẫn phải lướt và post status trên Phây ít nhất 5 lần, nếu không được vậy thì trông thầy lúc nào cũng bẩn thẩn bần thần, tẩn ngẩn tần ngần.
Sáng nay cũng thế, thầy cũng đang bần thần lang thang trong sân chùa thì có một chú tiểu từ cổng chạy vội vào…
- Bẩm thầy, có khách ạ!
- Ai vậy?
- Dạ! Là trụ trì Thích Galaxy của chùa SamSung!
- Bảo lão ấy vào đi!
Khách vào, sư thầy mời khách ngồi xuống chiếc bàn đá xinh xắn bên gốc cây chuối mắn ở góc sân, rồi rót trà vào tách thật đầy, vừa nói vừa đẩy tách trà về phía khách:
- Cơn gió nào đưa ông tới đây?
- À, tôi đi mua con Galaxy S5 nên tiện ghé vào thăm ông. Mà độ này ông bận, hay yếu người mà ít thấy ông post ảnh với status lên Phây thế?
- WiFi chậm! Post một cái ảnh lên phải chờ cả nửa tiếng, mà mỗi lần post là tôi cứ phải post cả chục cái mới đã, thành ra mất toi nửa ngày! Đúng là WiFi chùa mà! Nản!
- Không phải đâu ông! Mạng chậm là do cá mập cắn đứt cáp quang ở biển Đông đấy! Thấy bảo sắp nối lại được rồi. Ông đọc pass tôi vào thử xem nó chậm đến mức nào!
- Không có pass!
- Ông cứ đùa, tôi kết nối nó đang đòi pass đây này!
- Đã bảo là không có pass mà! “Không có pass”, viết thường, viết liền, không dấu!
- Rồi, vào được đây rồi! Nhanh vù vù, có chậm tí nào đâu! Điện thoại của ông đểu rồi! Mua cái mới đi thôi!
Câu nói đầy khiêu khích ấy của gã trụ trì Thích Galaxy khiến thầy Thích Ai Phôn thấy không vui trong lòng. Đợi khách về, thầy lập tức gọi chú tiểu vào:
- Có tiền không? Cho ta vay mua Ai Phôn 6. Cuối tháng mở hòm công đức ta trả.
- Con làm gì có! Thầy vừa mở hòm công đức tuần trước xong mà giờ đã hết rồi sao?
- Ngươi không thấy mấy hôm rồi ta phải vào viện chăm người ốm suốt hay sao? Tiền thuốc men, thăm nuôi, đi lại, tốn kém lắm!
- Ai nằm viện mà thầy phải vất vả vậy ạ?
- Là người yêu cũ của ta! Bà ấy bị vỡ thành tử cung, hậu quả của việc nạo hút thai nhiều!
- Là người yêu cũ thôi mà, sao thầy phải vất vả thế làm gì?
- Ngươi nói vậy là sai rồi! Chúng ta là người tu hành, sống phải có tình, có nghĩa, có trước, có sau! Hơn nữa, căn bệnh của bà ấy hiện tại cũng bởi do ta mà nên. Thành ra, ta lại càng không thể bỏ mặc. Thế tóm lại là ngươi không có tiền thật à?
- Dạ vâng! Nhưng thầy lo gì, cuối tuần này thầy có lịch cúng cho mẹ con mụ béo đầu làng, lúc ấy, cả tiền cúng lễ, tiền công đức, thầy mua mấy Ai Phôn chả đủ!
- Nhưng tối mai là Ai Phôn 6 về Việt Nam rồi, ta muốn là người đầu tiên đập hộp Ai Phôn 6 ở Việt Nam cơ!
- Sao lại phải là người đầu tiên? Mua chậm vài ngày cũng vẫn thế mà!
- Ngươi đi chơi gái bao giờ chưa? Ngươi có bao giờ tự hỏi tại sao vẫn là con bé ấy nhưng người khách đầu tiên thì phải trả 5 triệu, còn những thằng sau đó chỉ phải trả 5 trăm thôi không? Mà thôi, nói với ngươi chỉ tổ phí lời! Gọi cho mẹ con mụ béo, bảo là sáng mai làm lễ luôn, khỏi phải đợi đến cuối tuần nữa!
- Vậy sao được ạ! Hôm trước thầy đã bảo chỉ có ngày đó mới tốt, mới cúng được, giờ thầy lại đổi ngày. Mà mai là ngày cực xấu thầy ạ!
- Nói bậy! Mai là ngày ta được đập hộp Ai Phôn, làm sao mà là ngày xấu được!
Đúng 8 giờ sáng hôm sau, mẹ con mụ béo đã lỉnh kỉnh mang đồ cúng xếp ngổn ngang ở sân chùa. Chồng mụ béo chết cách đây mấy tháng, nhưng độ này hay hiện về quậy phá khiến vợ con sống không yên, thế nên mụ béo mới nhờ thầy làm lễ giúp. Sau mấy giờ đồng hồ liên tục khấn vái, tụng kinh, gõ mõ, khói hương nghi ngút, buổi lễ cũng đã thành công tốt đẹp. Vì thời gian làm lễ khá lâu nên thầy có vẻ hơi mỏi, cúng xong là thầy ngồi ịch xuống cái kệ đá trước cửa điện, lấy vạt áo nâu lau những dòng mồ hôi đang đua nhau chảy trên mặt, trên cổ thầy nhằng nhịt, ngoằn ngoèo. Giọng của mụ béo cất lên từ phía sau lưng khiến thầy giật mình…
- Dạ! Đây là tiền công làm lễ! Còn đây là tiền công đức cho chùa, con gửi thầy ạ!
- Ừ! Thầy xin!
Thầy nhận tiền rồi sai chú tiểu phụ giúp mẹ con mụ béo dọn lễ, mang vàng mã ra góc chùa để hóa. Nhân lúc chỉ có hai thầy trò, chú tiểu mới hỏi thầy, kèm theo nụ cười bí hiểm:
- Đủ tiền rồi, vậy lát ra mua luôn chứ thầy?
- Chưa! Ta vừa gọi điện hỏi rồi, nó bảo sớm nhất là 6 giờ chiều nay mới có!
Nói rồi, thầy cũng giúp một tay cùng chú tiểu khênh cái mâm vàng mã ra chỗ mẹ con mụ béo. Lúc này thầy mới để ý là trên cái mâm vàng mã còn có mấy cái hộp giấy hình chữ nhật, dài dài, nhỏ nhỏ, nhìn y hệt điện thoại. Thầy lấy làm lạ lắm, liền hỏi mụ béo:
- Con đốt cả điện thoại cho chồng à?
- Dạ vâng! Ai Phôn đấy thầy ạ! Lão chồng con hồi sống thích Ai Phôn, giờ chết rồi hiện hồn về chẳng hỏi thăm vợ con được câu gì, chỉ túm cổ con rồi mồm gào lên “Ai Phôn! Ai Phôn!”. Con mà không đốt cho lão ấy thì chắc lão ấy không chịu để con yên! Mà đốt bây giờ thì liệu khi nào chồng con ở dưới đó sẽ nhận được thầy nhỉ?
- Sớm nhất là 6 giờ chiều nay, con ạ!

Tác giả: Vo_tonq_danh_meo

Việt Nam là dân tộc ca hát ?


Việt Nam là dân tộc ca hát ?




Các cuộc thi âm nhạc gần đây thu hút được sự quan tâm vô cùng lớn của giới trẻ. Người ta xếp hàng lũ lượt, chen lấn, ngủ gục, để chờ đến lượt thử giọng. Những cuộc thi mới như Vietnam Idol, giọng hát Việt, là những cuộc thi nóng vô cùng. Có những thí sinh (Quân) quỳ lạy ban giám khảo để xin một cơ hội, để thấy ước vọng trở thành ca sĩ lớn biết bao, khao khát biết bao. Ngẫm đi, cũng phải thôi, có khi thi sinh chưa ra khỏi cuộc thi đã nổi tiếng: Hương Giang Aidol,

Từ câu chuyện bóng đá ngẫm tới triết lý cuộc sống!

Từ câu chuyện bóng đá ngẫm tới triết lý cuộc sống!

Bóng đá vốn dĩ chứa đựng nhiều yếu tố bất ngờ, điều đó làm nên môn thể thao vua. Từ nhỏ mình đã mê bóng đá, hôm nọ nhà báo Lê Hồng  Quang (bạn cấp III Lý Tự Trọng) có nhắc đến chuyện vẫn nhớ mình có những quyển sưu tập chân dung cầu thủ yêu thích. Mình cảm thấy khá thích thú khi được nhắc lại chuyện quá khứ. Qua năm tháng, dù bận khá nhiều việc tình yêu bóng đá vẫn âm ỉ, lan tỏa, và trỗi dậy.

MÙ QUÁNG TRONG CHUYỆN TÌNH CẢM


MÙ QUÁNG TRONG CHUYỆN TÌNH CẢM



Con người rất thông minh, nghĩ, sáng chế ra đủ thứ, kể cả những thứ khó nhất như máy bay, tên lửa, vũ trụ bắn lên không trung. Nhưng con người nhiều khi cũng dại dột, mù quáng, rất dở. Nhất là mù quáng trong tình cảm càng dở biết bao. Tình yêu là điều đẹp đẽ đã đi vào trong thơ ca nhạc, họa với không biết bao áng thơ, bài văn, bài nhạc làm xúc động lòng người, nhưng cũng chính tình yêu mà con người lại trở nên mất trí làm những điều dại dột. Có kẻ vì không yêu được nhẫn tâm đổ xăng vào người mình yêu đơn phương châm lửa đốt,

ÔNG TAI HEO

 ÔNG TAI HEO
Chan-dung-Le-Van-Nghia-nha-van-trao-phung.jpg

- Ê tụi bây, chuẩn bị bàn ông tai heo lại kìa!
Mấy nhân viên phục vụ quán nhậu bình dân chạy lăng xăng. Đứa dọn bàn, đứa kéo ghế để chào đón ông tai heo – khách quen của quán.
Ông tai heo đã trên 60, cơ thể nhìn qua cũng chưa đến nỗi bèo nhèo lắm, có lẽ do ông thường xuyên sáng sáng tập đi bộ trong công viên Tao Đàn – “vừa đi vừa nhìn mấy bà giá cho đỡ vã với vợ nhà”.

DANH VỌNG VÀ DANH DỰ

DANH VỌNG VÀ DANH DỰ


Danh vọng là thứ có thể đeo bám bất kỳ ai trong cuộc sống. Càng về già con người ta có khi càng khao khát, khi người ta no đủ rồi, xủng xỉnh tiền bạc rồi người ta lại càng thèm cái danh. Có một vụ đạo thơ khủng khiếp là người ta đạo cả cuốn thơ như vụ H.Q.T chép nguyên một cuốn sách bày bán ở cửa chùa rồi bịa đặt ra chuyện thơ nhập hồn, nửa đêm dạy múa bút. Sau đó bị lật tảy. Quả là bịp bơm hết chỗ nói. Mỗi một con người có một nghề để theo đuổi và cái danh dự là ta làm đúng chân chính cái nghề đó. Ta cầm bút dù ta viết chưa hay chưa được tung hô thì cái đáng quý là sản phẩm do ta lao động. Ta làm ca sỹ ta hát giọng chưa cao, chưa đặc biệt, nhưng ít ra cũng là tâm hồn, sự cố gắng lao động. Danh dự là sản phẩm của ta do chính ta làm ra. Giữa danh dự và danh vọng thật mỏng manh, nếu người ta bằng lòng với sản phẩm trí tuệ của mình và cố gắng phấn đấu học hỏi vượt chính mình, có lẽ điều đó sẽ bảo toàn được danh dự, còn khi ta muốn nhanh chóng vượt lên, nhanh chóng nổi tiếng để chứng tỏ một cái gì đó, mà cái đó nằm ngoài tầm với của ta, ngoài khả năng thực của ta. Như kiểu 1 anh chỉ nhảy 1 mét là vừa tầm anh lại muốn nhảy một phát lên 2 mét tức là anh để cái danh vọng nó sai khiến muốn làm những việc bất khả thi so với tài cán của mình đâm ra mất lý trí.
Nhân những vụ đạo thơ văn người ta đùa vui trên mạng mà rất thật nếu tình trạng trộm cắp, đạo thế này người sáng tác nên ký, đóng dấu vân tay vào các sản phẩm của mình rồi lưu lại, hoặc đem ra phòng công chứng xác nhận. Đây nhá sản phẩm của tôi đây nhá, nếu có kiện cáo gì tôi có bằng chứng rồi nhá. Điều hài hước ngẫm mà cười ra nước mắt.  Nhân lá thứ xin lỗi của nhà thơ nọ cô ta còn đề cập đến chuyện mang tất cả sản phẩm của mình chưa xuất bản đi đăng ký bản quyền cứ làm như mình là nạn nhân không bằng? Kể ra ngẫm cũng giật mình. Bỗng một ngày đạo đến nhà ta. Vậy ta cũng nên có biện pháp dự phòng. Ấy là trộm nghĩ thôi nhé. Hi…
Danh vọng là thứ sắc như dao và cứa đứt danh dự. Đối với nghệ thuật ngoài cần cù cũng cần có năng khiếu, có thiên thời địa lợi nhân hòa ta mới có thể làm nên một điều gì đó. Đừng có ảo vọng vào chuyện đạo mà thành danh. Có lẽ đó là một điều tối kỵ. Đến bây giờ nhà thơ V.T.L chẳng tuyên bố khi nhắc đến những nhà thơ nữ đương đại đừng nhắc đến P.H.T cùng cô ấy. Vậy rõ ràng danh dự người đạo đã không còn. Chắc rằng khi nhắc đến các nhà thơ tiêu biểu chẳng ai lại nhắc đến một người đã từng đạo thơ?
Nhân chuyện đạo thơ vừa rồi cũng cần cám ơn một nhà báo, anh ý nói rằng nếu anh ý hèn là anh ý sẽ im lặng vì dám lật tẩy một người đã có danh. Cũng như người đã lật tẩy vụ đạo thơ của H.Q.T mà đứng đằng sau là một số người nổi tiếng từng ca tụng.
Tôi vẫn sẽ nghĩ rằng sản phẩm của ta dù chưa hay ta vẫn cứ yêu mến nó và ít ra ta có một danh dự nho nhỏ là cần cù.
Trong cuộc sống còn có nhiều loại đạo, đạo ý tưởng, đạo sáng kiến. Lấy ý tưởng sáng kiến của người khác vơ vào mình, để mình nổi tiếng. Chuyện đời. Ma mãnh.
Người có danh dự là người không để cái danh vọng sai khiến. Cá nhân tôi từ lúc tập tẹ làm thơ chỉ chú tâm đến cảm xúc, hoặc chú tâm đến cái nội dung ta cần viết. Tôi cũng chẳng dám nói hay về mình nhưng ít ra tự tôi cũng đã cầu nguyện tự hứa rằng mình không được làm điều đó, Như truyện thơ Cuộc đời Vân (một bài thơ chỉ 300 câu thôi-do NXB Hội nhà văn cấp phép  tháng 9-2015) là do hình tượng nhân vật đó nó cuốn hút tôi viết nên tôi viết, nó tự nhiên, chứ không phải là tôi bị cuốn theo cái danh vọng nào.
Trong cuộc sống có thể mắc những sai lầm, khuyết tật của con người là chuyện cũng dễ gặp cần sửa chữa dần dần, nhưng với một người sáng tác không cho phép đạo. (Ngoài trừ chịu ảnh hưởng một vài từ chữ).  Đấy là phạm vào điều tốt kỵ rồi còn gì.
Cái quan trọng của người sáng tác (theo cá nhân tôi thôi nhé) là ta tìm được hình tượng nào đó nó cuốn hút ta, rồi ta mải mê, say đắm với hình tượng đó và viết. Chứ không phải là ta muốn những thứ khác. Cái hình tượng, cái hay, vẻ đẹp của nhân vật, của đời sống, ta khám phá ra và ta say sưa với nó ta diễn đạt nó. Thế thôi.
(Chuyện phiếm đêm cô sầu 2015)

Tác giả: Nguyễn Hải Đăng

Thi Nhập Tịch

THI NHẬP TỊCH
Buổi sáng, trời đột ngột se lạnh, cái lạnh hơi bất thường của khí hậu mùa này ở Cali. Ông già, theo thói quen, đã pha sẵn một ấm trà và đang ngồi nhâm nhi để thưởng thức từng chút hơi nóng, thơm tho và đậm đặc.
Thằng con trai của ông từ bên phòng bên bước qua hỏi:

THẰNG THẦN LỌ

THẰNG THẦN LỌ


Nửa đêm, vắng hắt hiu, hai bên đường gật gù những thân cây khẳng khiu, trồi lên từ những lùm cỏ dại chằng chịt, rậm um tùm. Một chiếc xe máy loạng choạng phóng tới. Có vẻ như người điều khiển chiếc xe này đang say rượu thì phải, bởi tay lái hắn khá xiêu vẹo, ngoằn ngoèo. Và rồi cái xe đó đổ kềnh ra vệ đường, hất văng cái gã say rượu vào chỗ mấy bụi cây rậm rạp ấy. Gã lồm cồm chực bò dậy, nhưng cơn say lại kéo bệt hắn xuống, và rồi hắn nằm im, ngáy khò khò.
Sáng hôm sau, hắn mở mắt tỉnh giấc bởi những tia nắng sớm lung linh, nhảy múa trên cành, tinh nghịch xuyên qua kẽ lá, rọi vào mặt hắn chói lóa. Và còn bởi ở phía vườn cây cách đó không xa, mấy con chim chích chòe hoa tự lúc nào đã ầm ĩ nhảy múa, hát ca. Chỉ có cảnh vật thì vẫn vắng vẻ, buồn tẻ, chẳng khác gì đêm qua.

ĐỘNG ĐẤT

ĐỘNG ĐẤT


Trong giờ làm việc, khi mà mấy anh em cùng phòng đang túm tụm lại ở bàn của tôi để xem phim thì tự nhiên cái màn hình máy tính rung lên bần bật. Tất cả đều lắc đầu, nhìn nhau thán phục:
- Tiên sư bố thằng Tây, khỏe thế! Rung cả màn máy tính!
Thế nhưng ngay sau đó, mấy cái ly thủy tinh cũng va vào nhau leng keng, rồi cái lọ hoa trên bàn lắc lư, nghiêng ngả, đổ kềnh, lăn xuống nền nhà vỡ choang. Thằng Toàn dê thấy vậy thì hét lên:

PHỤ NỮ KHÔNG HỀ KHÓ HIỂU !

PHỤ NỮ KHÔNG HỀ KHÓ HIỂU

Đàn ông thường kêu ca rằng phụ nữ rất khó hiểu, nhưng thực tế liệu có đúng như vậy? Hãy dành chút thời gian quý báu của bạn để đọc mấy dòng tâm sự, chia sẻ sau đây của tôi, rồi các bạn sẽ thấy rằng: “Ồ! Hóa ra phụ nữ cũng không khó hiểu như ta vẫn nghĩ!”.
Tôi vẫn nhớ như in cái hôm sinh nhật vợ mình, khi tôi đang băn khoăn và hoang mang chưa biết chọn mua quà gì cho vợ thì bà chị cùng công ty đã kéo tay tôi ra một góc thì thầm:

CHIM BIẾT NÓI !

CHIM BIẾT NÓI

 Dù là đàn ông nhưng tôi rất mê chim và đã biết chơi chim từ khi 16 tuổi, tức là lúc bắt đầu dậy thì. Tính đến nay, tôi đã có gần 20 năm kinh nghiệm chơi chim, cả chim ngoại (tức chim Tây) và chim nội (tức chim ta). Nhiều người chơi chim (đặc biệt là các chị em phụ nữ) hay thích chim Tây, vì chim Tây to, đẹp mã, da dẻ hồng hào, lông vừa dài vừa nhiều màu sắc, lại mượt mà. Nhưng tôi khuyên các bạn (đặc biệt là các chị em phụ nữ) một điều thật lòng như thế này: “Chim quý không phải ở chỗ to hay nhỏ, cũng không phải ở cái mã, mà là ở cách hót, ở sức khỏe, ở độ dẻo dai, độ bền”. Quan trọng nhất vẫn là tìm được con chim phù hợp với mình.
Nếu bạn là người yếu sức (sức ở đây là sức mạnh về kinh tế nhé!) mà bạn lại cứ thích chim Tây thì rõ là không ổn, bởi chim Tây ăn rất khỏe, ngày nó có thể ăn vài lần, mỗi lần ăn kéo dài cả tiếng đồng hồ, liệu bạn có đủ sức (sức ở đây là sức mạnh về kinh tế nhé!) để đáp ứng cho nhu cầu ăn của nó? Một vài tuần thì bạn còn cố xoay sở, chịu đựng được, chứ liên tục như thế vài tháng thì việc bạn kiệt sức là điều khó tránh khỏi (sức ở đây là sức mạnh về kinh tế nhé!).
Vườn nhà tôi bây giờ lúc nào cũng có khoảng vài trăm giống chim nội ngoại đủ loại, lồng chim treo lủng lẳng rợp lối đi. Tôi không nuôi chim để chơi mà tôi nuôi để bán. Khách đến xem và mua chim đông lắm. Đặc biệt tôi còn có khả năng dạy chim nói theo yêu cầu của khách, vì vậy mà khách họ rất thích.
Khách đến mua chim, sau khi chọn được một con ưng ý, thì thường đề nghị tôi dạy cho con chim ấy biết nói mấy câu chào hỏi cơ bản, hoặc thậm chí những câu giao tiếp phức tạp hơn một chút. Tất nhiên là câu càng dài, càng khó thì tiền công mà khách phải trả cho tôi càng cao. Và tất nhiên là chim cũng chỉ giao tiếp được một số câu cố định do phản xạ theo thói quen thôi, chứ không thể trò chuyện tâm sự với ta giống như một người bạn được, nếu nó làm được vậy thì nó thành yêu quái rồi chứ không còn là chim nữa.
Việc dạy nói thì cũng muôn hình muôn vẻ lắm, mỗi khách một sở thích, một yêu cầu riêng. Phổ biến nhất vẫn là mấy câu kiểu như: “Xin chào!” “Cảm ơn!” “Tạm biệt!”, “Oh Shit!”, “Fuck you”, “Come on Baby”. Riêng lần ấy có một chị còn khá trẻ đến mua chim thì cứ hỏi là chim này có treo trong phòng tắm được không? Rồi yêu cầu tôi dạy chim nói chỉ một câu duy nhất: “Mặc quần áo vào! Mặc quần áo vào!”. Về sau mới biết là bởi chị này mắc bệnh đãng trí, nhiều lần tắm xong quên không mặc quần áo, cứ để tồng ngồng như vậy ra ngoài phòng khách, thậm chí ra cả ngoài đường. Vì vậy chị ấy muốn mua con chim này treo trong nhà tắm để mỗi lần tắm mà có đãng trí thì nó sẽ có trách nhiệm nhắc nhở chị: “Mặc quần áo vào! Mặc quần áo vào!”.
Thế nhưng mua chim về được vài ngày thì đã thấy chị mang chim trả lại, nói không mua nữa, và bắt tôi hoàn lại tiền. Tôi hỏi tại sao thì chị bảo rằng con chim này cũng bị đãng trí giống chị. Những lúc chị không tắm mà chỉ vào đó để đi vệ sinh hoặc giặt quần áo thôi thì nó cứ kêu loạn lên là “Mặc quần áo vào! Mặc quần áo vào!”, còn cái lúc chị tắm thật thì nó cứ há hốc mồm lên nhìn, rồi mắt đờ đi, chẳng kêu được tiếng nào, thành ra chị lại quên. Tóm lại đó là một con chim không có tác dụng gì.
Một ông khách nữa thì không cần chim nói mà chỉ muốn tôi dạy cho chim rên rỉ được thôi. Tôi còn chưa hiểu là rên như thế nào thì ông ấy đã lấy điện thoại ra, mở một đoạn phim sex của Nhật lên rồi nói:
- Đấy! Rên như diễn viên nữ này là được!
Hỏi ra mới biết là vợ ông ấy bị lãnh cảm, lúc vợ chồng quan hệ thì bà vợ cứ nằm im như khúc gỗ, không một tiếng kêu, không biểu lộ tí cảm xúc gì, nên ông ấy muốn mua con chim này về treo ở đầu giường, khi nào vợ chồng gần gũi thì ông ấy sẽ bắt con chim rên lên để tạo cảm hứng.
Thế nhưng cũng chỉ được vài ngày lại thấy ông ấy mang chim đến trả, rồi đòi hoàn lại tiền. Tôi thấy vậy thì liền thắc mắc:
- Sao thế? Nó không chịu rên à?
- Có rên! Rên rất to và rất giống là đằng khác!
- Thế tại sao trả lại?
- Tại nó không phân biệt được lúc nào nên và lúc nào không nên rên. Hôm qua, bố mẹ vợ tôi qua nhà tôi chơi, trong lúc bố vợ tôi đang ngồi ngoài phòng khách, chỉ có tôi với mẹ vợ nói chuyện ở trong buồng, vậy mà nó cũng rên ầm ĩ lên…
Tất nhiên, những lần bị khách mang chim trả lại như vậy rất hiếm, hầu hết là khách đều hài lòng với chim của tôi. Tuần trước có một vị khách rất giàu có, ông ấy đến ngắm nghía và chọn một con chim đẹp nhất, quý nhất, rồi muốn tôi dạy nói cho nó. Nhưng không phải dạy nói mấy câu bình thường mà là dạy theo kiểu một cuộc hội thoại. Nghĩa là khi ông ấy hỏi nó câu gì thì nó phải trả lời đúng câu đó. Tất nhiên là câu hỏi và câu trả lời thì ông khách đã có mẫu sẵn, tôi chỉ việc huấn luyện cho con chim học thuộc câu trả lời rồi mỗi khi nghe câu hỏi thì tự lựa chọn ra câu trả lời tương ứng để đáp lại mà thôi.
Cụ thể câu hỏi và câu trả lời mẫu mà ông khách đưa ra như sau:
- Hỏi: Làm bạn với ta, ngươi thấy thế nào? Trả lời: Vui lắm! Vui lắm!
- Hỏi: Hôm nay ta có đẹp không? Trả lời: Quá tuyệt vời! Quá tuyệt vời!
- Hỏi: Có muốn ăn thịt sống không? Trả lời: Không! Mắc ói lắm! Mắc ói lắm! (Cái này chắc ông ấy sợ người lạ cho chim ăn thịt sống sẽ sinh bệnh).
- Hỏi: Nếu đột nhiên ta chết và không làm bạn với ngươi được nữa thì ngươi sẽ thế nào? Trả lời: Phát điên mất thôi! Phát điên mất thôi!
Đấy! Chỉ có bốn câu đấy thôi, và ông khách nói rằng đúng một tuần nữa sẽ quay lại lấy chim. Nghĩa là tôi có đúng một tuần để dạy cho con chim học thuộc và nói thạo bốn câu trả lời ấy. Trước khi về, ông khách ứng trước cho tôi một nửa tiền, rồi cẩn thận dặn dò:
- Đây là món quà bất ngờ tôi muốn tặng vợ tôi. Tuần sau tôi sẽ đưa vợ đến đây và tôi muốn lúc đó con chim phải nói chuyện được với vợ tôi thật trôi chảy. Anh hiểu chứ?
- Dạ! Ngài cứ yên tâm! Chắc chắn con chim sẽ làm vợ ngài hài lòng!
Vậy là trong suốt một tuần ấy, tôi với con chim chăm chỉ, miệt mài luyện tập. Nhiều hôm đến 3, 4 giờ sáng tôi vẫn ngồi ôm rồi vuốt ve chim để động viên tinh thần cho nó. Động viên là phải, đến như tôi đây là người mà còn thấy oải, huống hồ nó chỉ là một con vật bé nhỏ, phải lao tâm khổ tứ, hao tổn sức lực cho cái ham muốn, cho cái thú vui của người đời. Thật may là đến đúng ngày hẹn, con chim cũng đã nghe và trả lời khá nhuần nhuyễn tất cả bốn câu hỏi. Thỉnh thoảng có đôi chút hơi vấp váp, nhưng nhìn chung là ổn. Bởi vậy nên khi ông khách ấy đưa vợ đến, tôi đã nở nụ cười rất tươi chào đón với một sự tự tin và bình thản như không. Ông khách thấy vậy thì cũng gật gù, mỉm cười với vẻ rất an tâm. Rồi ông dắt tay vợ đến chỗ cái lồng chim, giọng đầy trịnh trọng:
- Đây! Đây chính là sự bất ngờ mà anh đã nói với em! Nó là con chim rất đặc biệt, có thể trò chuyện được với người đấy!
- Thật á? Nó có thể nói chuyện với em được sao?
- Tất nhiên rồi! Em hãy hỏi nó những câu hỏi mà anh ghi trong giấy này nhé! Nó sẽ trả lời được hết! Và những gì nó nói cũng chính là những điều mà anh muốn nói với em bấy lâu nay!
Bà vợ của ông khách thích thú nhận mảnh giấy từ tay chồng rồi tiến gần hơn lại chỗ con chim, giọng không giấu nổi vẻ hồi hộp:
- Hôm nay ta có đẹp không?
Con chim nghe xong thì ngơ ngác trong giây lát, rồi trả lời dõng dạc:
- Không! Mắc ói lắm! Mắc ói lắm!
Mặt bà vợ tối sầm, mặt ông khách tối sầm, và mặt tôi cũng thế. Chỉ có mặt con chim thì vẫn vênh vênh lên tự đắc như thể nó vừa trả lời được câu hỏi một cách rất xuất sắc. Cái con chim chết tiệt này! Lúc tập luyện thì ngon vậy mà đến lúc làm thật thì lại nhầm lẫn lung tung cả. Thế nhưng tôi và ông khách còn chưa kịp can thiệp gì thì bà vợ đã tiếp tục:
- Có muốn ăn thịt sống không?
- Quá tuyệt vời! Quá tuyệt vời!
- Làm bạn với ta, ngươi thấy thế nào?
- Phát điên mất thôi! Phát điên mất thôi!
- Nếu đột nhiên ta chết và không làm bạn với ngươi được nữa thì ngươi sẽ thế nào?
- Vui lắm! Vui lắm!
Xong bốn câu hỏi, mặt bà vợ đã chuyển từ tối sầm sang tím tái. Bà ta vo tròn mẩu giấy, ném thằng vào mặt chồng rồi quát:
- Hóa ra, đó là những điều mà ông muốn nói với tôi bấy lâu nay hả?
Dứt lời, bà vợ hầm hầm bỏ đi. Ông chồng cuống cuồng chạy theo trình bày, giải thích, rồi xin lỗi, nhưng có vẻ như tình hình không ổn lắm!
Tôi thở dài ngao ngán nhìn con chim chết tiệt vẫn đang vui vẻ nhảy nhót loạn xạ trong lồng. Thôi, thế là bao công sức đi tong, lát nữa chắc lão khách ấy sẽ quay lại đòi tiền tạm ứng, rồi còn chửi rủa tôi nữa chứ. Bao nhiêu năm theo cái nghề này rồi mà đến giờ vẫn còn bị một vố nhục nhã thế này. Quả đúng là lão khách ấy quay lại thật, nhưng không hề tỏ ra giận dữ mà ngược lại, mặt lão rất hả hê. Lão dúi vào tay tôi một xấp tiền khiến tôi như muốn ngã ngửa, không thể hiểu chuyện gì đang xảy ra…
- Ơ! Thế này là sao? Tôi đã làm hỏng việc của ngài thì tôi phải trả lại tiền ứng cho ngài chứ, sao ngài còn đưa thêm tiền cho tôi?
- Đúng ra là tôi phải đưa cho anh gấp nhiều lần chỗ này, nhưng trong túi chỉ còn bấy nhiêu nên mong anh thông cảm. Hôm nay, con chim đã thay mặt tôi nói với vợ tôi những điều mà tôi ấp ủ bấy lâu nay, những điều mà tôi biết rằng cho đến lúc chết tôi cũng không bao giờ đủ dũng khí để nói! Tôi đội ơn con chim của anh nhiều lắm!
Nói xong, lão khách vội vã ra về, bỏ lại tôi một mình đứng đó trong sự ngỡ ngàng đến bàng hoàng. Con chim chết tiệt ấy thì vẫn đang nhảy loạn xạ trong lồng, vừa nhảy vừa nói luôn mồm:
- Điên mất thôi! Điên mất thôi! Quá tuyệt vời! Quá tuyệt vời!

Tác giả: Võ Tòng đánh mèo
TraffBoost.NET